Trông đêm khuya vắng, hắn khẽ mỉm cười nhớ lại những phút giây hạnh phúc khi ở bên nàng. Những khoảnh khắc mà có lẽ suốt cuộc đời này hắn sẽ chẳng thể nào quên được.
Hắn nhớ thường khen nàng đẹp như một nàng công chúa, đáng yêu và tinh khiết. Hắn đem lòng yêu nàng ngay từ lần gặp đầu tiên. Và cứ thế, cứ thế, mỗi một ngày trôi qua tình yêu mà hắn dành cho nàng lại càng thêm sâu đậm, ước mong được cùng nàng chung bước đi trên con đường tình yêu luôn luôn cháy bỏng trong tâm trí, không một lúc nào nguôi. Cứ thế... cứ thế...
Người ta vẫn nói trong tình yêu có muôn vàn điều kì diệu! Nhưng liệu rằng trong muôn vàn điều kì diệu có một góc khuất nho nhỏ nào được tạo hoá đặt tên là tình yêu?
Đã yêu nàng rồi thì hắn sẽ chấp nhận tất cả. Khổ nỗi, hình như nàng chẳng có điểm gì xấu để hắn phải nhắc mình bỏ qua cho nàng. Có thể với nhiều người, nàng không xinh đẹp nhưng trong mắt hắn nàng là người tuyệt vời nhất, một đoá hồng bạch buổi sớm mai, một nét duyên mềm mại vô cùng quyến rũ. Đã từng, đã từng là như vậy...
Tình yêu mà hắn dành cho nàng không phải thứ tình yêu đánh nhanh thắng nhanh kiểu vui chơi qua đường. Không phải được thì được mà không được thì cũng chẳng sao. Hắn hi vọng, hi vọng, nhiều, nhiều lắm.
Ai cũng bảo hắn đa tình, cái sự đa tình ấy thể hiện rất rõ trong đôi mắt của một thằng trai lãng tử. Trông hắn, hẳn ai cũng nghĩ đã yêu nhiều lắm, từng trải tình trường lắm. Hắn là con nhà tử tế, học hành đàng hoàng, bố mẹ cho hắn một cuộc sống vật chất rất đầy đủ. Với một số ưu điểm và tài lẻ, hắn làm cho những người tiếp xúc với hắn chẳng ai chịu tin cho đến bây giờ hắn vẫn chưa có người yêu.
Có gì đâu nhỉ, với hắn, tình yêu là khái niệm thiêng liêng lắm, nghiêm túc lắm. Khi chưa thực sự xác định được tình cảm của mình, hắn sẽ không bao giờ làm cho ai đó phải nhầm tưởng về hắn. Hắn không thích sự thiếu nghiêm túc, sự không chung thủy, sự giả dối, sự san sẻ trong tình yêu. Nếu như chỉ để có một người đi bên cạnh mà người ta gọi là người yêu, một người giúp hắn không còn phải giữ status cô đơn, thậm chí chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý thì hắn đã có từ rất lâu rồi. Hắn có thể gật đầu với một trong số những hot girl tìm đến với hắn... Không phải là quá khó. Nhưng hắn không muốn như thế, hắn không muốn.
Hắn từng yêu nàng vô cùng, một tình yêu sâu sắc và chân thành, và có lẽ cho đến tận tới khi nói lời chia tay, hắn vẫn yêu nàng. Hắn biết nàng cảm nhận được điều đó và hắn biết nàng cũng đã yêu hắn cho dù trong gần một năm bên nhau nàng chỉ nói: "Em yêu anh!" với hắn hai lần. Liệu thế có phải là quá ít cho một tình yêu? Có quá ít không nhỉ? Câu trả lời của hắn là không, không hề. Lí do vì sao ư? Hắn biết, nàng biết, người khác biết chuyện của nàng và hắn cũng biết.
Nàng thích hoa hướng dương, hắn có thể dậy từ rất sớm phi xe lên tận chợ hoa rồi mang đến tặng nàng những bông hoa đẹp nhất, tươi thắm nhất mà không quản ngại đường xa vất vả.
Nàng thích hoa hồng xanh, màu xanh trong truyền thuyết, màu xanh mà các cửa hàng hoa không có, hắn có thể bỏ cả ngày trời đi tìm tòi, lục lọi để rồi tự tay nhuộm xanh từng bông hồng trắng một cách cẩn thận và tỉ mỉ rồi đem tặng nàng. Hắn bị nhẵn mặt đến mức mỗi lần đến mua hoa thì câu đầu tiên mà chị chủ cửa hàng nói luôn là: "Thế mà vẫn chưa chịu đổ sao em?"
Nàng thích những gì lãng mạn và thơ mộng, một điều khá khó để chiều lòng nhất là đối với một người tẻ nhạt và khô khan như hắn, nhưng hắn vẫn cố gắng. Hắn sẽ nhớ cái buổi tối ở bên nàng, trong không gian du dương êm đềm tiếng nhạc chỉ có hai người, trong căn phòng chỉ toàn có ánh vàng lung linh của ngọn nến, nàng đã trao tặng hắn nụ hôn đầu tiên.
Tất cả những gì hắn làm chỉ đơn giản mong nàng được vui, được thấy nụ cười nở trên khoé môi nàng. Đơn giản vậy mà cũng chẳng hề giản đơn.
Hắn vui khi nhìn thấy nàng hạnh phúc.
Hắn vui khi nàng bảo quà tặng sinh nhật của hắn là quà tặng nàng thích nhất, rằng buổi tối hắn làm sinh nhật riêng cho nàng khiến nàng thấy ấm áp và hạnh phúc thật sự.
Hắn vui khi nàng bảo hắn là người đầu tiên nàng gọi điện chúc mừng trong đêm giao thừa, người đầu tiên.
Hắn vui mỗi khi được ở bên nàng, cùng nàng đón bình minh tại bến Nhật Bản lúc sớm mai, cùng nàng lặng ngắm hoàng hôn trên cầu Long Biên mỗi khi chiều tà, cùng mỉm cười dõi theo chiếc đèn trời khắc tên hai đứa bay vào không trung.
"Sau này em có yêu ai chắc chắn sẽ chẳng thể nhiều như anh yêu em được", nàng đã nói với hắn.
Hắn vui.
Nhưng hắn cũng đã buồn... rất buồn.
Hắn buồn mỗi khi nàng buồn.
Hắn cũng buồn khi nàng vui nhưng niềm vui không phải được tạo nên do hắn mà là một nguời khác.
Hắn buồn khi nhận ra tình cảm của nàng không chỉ dành riêng cho hắn.
Hắn buồn khi nàng thừa nhận điều đó.
Hắn buồn, và bây giờ hắn quyết định dừng lại.
Từ bỏ không phải vì hắn không còn yêu, không còn khả năng theo đuổi mà đơn giản hắn nghĩ đó là lối thoát duy nhất cho nàng và sau đó cho cả hắn nữa, cho cái mối quan hệ bế tắc kéo dài khá lâu. Nàng cần một người bên cạnh quan tâm, săn sóc, an ủi, vỗ về đặc biệt vì cuộc sống quanh nàng có rất nhiều điều phiền muộn và mệt mỏi. Còn hắn, hắn cần một trái tim đón nhận trọn vẹn tình cảm của hắn, không đắn đo, toan tính.
Hắn vấn luôn mong nàng được hạnh phúc, có thứ hạnh phúc gọi là chia tay mà.
Hạnh phúc của hắn là được trông thấy nàng hạnh phúc, gần đây hắn hay nghe bài hát này lắm.
Nàng yêu ai hắn cũng không còn quan tâm nhiều nữa. Hắn không còn yêu nàng, hắn bây giờ chỉ coi nàng là một người bạn, quan tâm nàng như một người em gái mà thôi.
Một chuyện tình đẹp nhưng kết thúc buồn.
Nhưng nó phải như thế.
Cần phải như thế.
Chỉ có một điều làm cho hắn thấy vui trước khi bước đi là hắn biết nàng sẽ được hạnh phúc vì người bên nàng bây giờ là một người tốt, một người yêu nàng thật sự.
Hắn thấy yên tâm về điều đó.