...một đứa con xa quê, đang lang thang ngoài đường...
Bất chợt nghe đâu đó loáng thoáng cái giọng nằng nặng, lớ lớ. Tôi giật mình, thảng thốt, nhìn quanh như chợt gặp lại một điều gì đó thiêng liêng lắm
- giọng nói của quê mình “ Miền Trung”!
Một mùa hè nữa đã lại sắp về, mùa hè gợi đến những cuộc chia tay của bọn học trò cuối cấp, mùa hè gợi trong lòng người ta những “nỗi buồn hoa phượng”, những buổi chiều thả diều trên đồng cỏ, những con sóng vu vơ của biển…. Mùa hè cũng mang đến cho tôi biết bao cảm xúc, nỗi niềm của một đứa con xa quê, nhớ về mảnh đất nắng gắt và gió Lào bỏng rát.
năm trước, kết thúc 12 năm học phổ thông, tôi khăn gói ra Bắc nhập học. Lần đầu tiên xa quê, Miền Bắc lại luôn ướt sũng trong những cơn mưa dầm dề dai dẳng, những ngày đầu tôi nhớ nhà nhớ quê da diết tưởng chừng như không chịu nổi. Lạ quê, lạ người, bạn bè cũng chẳng quen biết ai tôi chỉ ước gì mình có thể khóc cho thỏa nỗi nhớ nhà. Tôi biết, không chỉ riêng tôi mà những ai xa nhà đều có cảm giác như vậy.
Những ngày đầu, lang thang ngoài đường, chỉ cần bất chợt nghe đâu đó loáng thoáng cái giọng nói nằng nặng, lớ lớ là tôi giật mình thảng thốt, nhìn quanh như chợt gặp lại một điều gì đó thiêng liêng lắm - giọng nói của quê nhà...!
Nhớ ngày đầu vào lớp bạn bè tôi đã từng mắt tròn mắt dẹt khi tôi tự giới thiệu “mình ở Quảng Bình chứ mô”
Và đâu đó sẽ ồn ào lên, Và lần đầu tiên trong đời tôi cảm giác được có một thứ “nội ngữ” của Việt Nam là tiếng Miền Trung.
Tôi không có đồng hương cùng qủang bình, thỉnh thoảng qua họp đồng hương "ké" cùng mấy bạn nghệ tĩnh
những cuộc họp đồng hương trên đất khách, một tấm bạt lớn được trải ra, mấy chục con người chen chúc, trò chuyện, ôn lại những kỷ niệm ở quê nhà và hát những bài hát truyền thống của quê hương. Những lúc ấy sao thấy yêu quê mình quá
Giọng nói nằng nặng hôm nào tôi thấy quê quê và cảm giác ngượng ngùng mỗi khi nói ra thì hôm nay đã trở thành một điều gì đó rất thiêng liêng. Cái bản sắc riêng của người xứ Quảng
Một mùa hè nữa sắp về, mỗi lần hình ảnh quê hương chợt hiện lên với cái nắng găy gắt và những cơn gió Lào khắc nghiệt là lòng chúng tôi lại run run một niềm thương, một nỗi nhớ. Cái khắc nghiệt của thiên nhiên dạy chúng tôi thấm thía hơn về cái nghèo, quý trọng hơn những đồng tiền cha mẹ chắt chiu gửi ra, sâu sắc hơn cái tình người trong khó khăn gian khổ và cả cái nghị lực để vươn lên không thua bạn kém bè.